Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

Hạnh phúc là một chiếc đuôi!


Hạnh phúc, đôi khi ta không thể cầm nắm, nhưng chỉ cần ta luôn bước về phía trước, hạnh phúc tự nhiên sẽ theo ta…
 
Một câu chuyện kể rằng có chú heo con băn khoăn hỏi mẹ, hạnh phúc là gì. Mẹ heo con trả lời, hạnh phúc là cái đuôi của con. Heo con buồn bã, vậy chẳng bao giờ con cầm được cái đuôi của mình, vậy là con không có hạnh phúc ư mẹ? Mẹ âu yếm xoa đầu heo con, khi con cứ tự tin tiến về phía trước, hạnh phúc tự nhiên đi theo con thôi.

Câu chuyện nhỏ nhưng nó làm không ít người phải ồ lên vì thích thú. Người ta giật mình, ừ nhỉ, chú heo cứ chạy vòng vòng đuổi bắt chiếc đuôi của mình, nhưng không biết rằng chiếc đuôi hạnh phúc sẽ luôn luôn theo, miễn là chú luôn tự tin đi về phía trước.

Với mỗi chúng ta hạnh phúc là gì? Có lẽ với 100 người, sẽ có 100 câu trả lời khác nhau. Hạnh phúc là một buổi tối ngồi bên gia đình và trò chuyện. Hạnh phúc là một ngày cuối tuần rộn ràng với bạn bè đến một quán kem, nếm hương vị thân quen. Hạnh phúc là ngồi một mình bên Radio, bật tần số 91 Mhz lắng nghe chương trình “365 ngày Hạnh phúc” rồi tự mỉm cười với những xúc cảm đã lâu mình đánh mất…

Người ta đuổi theo những giá trị khác nhau mà quên mất đi khoảnh khắc dịu ngọt của cuộc sống. 20. 10 vừa qua, mẹ tôi chỉ nhận được một cuộc điện thoại đường xa lúc đêm khuya của con gái thay cho những bó hoa tiền trăm, tiền triệu vẫn mỉm cười mãn nguyện. Bạn trai tôi luôn nói hạnh phúc nhất khi thấy tôi lau mồ hôi trên trán anh bằng một chiếc khăn tay… Tôi chưa từng bao giờ nghĩ những việc làm đó tôi mang lại hạnh phúc cho những người tôi yêu.

“Hạnh phúc đâu phải những gì xa xôi”. Tôi đã đọc được câu nói đó trên mọi trang sách báo. Nhưng tôi tâm niệm nhất câu chuyện hạnh phúc là một chiếc đuôi. Hạnh phúc, đôi khi ta không thể cầm nắm, nhưng chỉ cần ta luôn đi về phía trước, hạnh phúc tự nhiên sẽ theo ta thôi! 
                                                                                                                                                                                                        (Sưu tầm)

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11!!!

Chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, Kính chúc thầy cô - những người đã dành trọn đời mình cho sự nghiệp giáo dục, thật nhiều sức khỏe, luôn vui vẻ và hạnh phúc. Mong rằng các thầy cô sẽ luôn giữ mãi lòng nhiệt huyết trong mình, và hãy thổi bùng ngọn lửa đó ở các bạn trẻ cũng có chung niềm đam mê nghề giáo...


                                                                                              
                                                                                  Tram Huynh

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Hãy luôn là người HẠNH PHÚC!!!

Có lẽ bạn đã đọc câu chuyện này ở đâu đó và thấy quen quen, có lẽ bạn cho rằng câu chuyện này đã quá cũ,...đúng vậy, nó đã cũ, nhưng giá trị và ý nghĩa của nó thì không bao giờ cũ, không bao giờ là vô ích cả. Mỗi khi gặp khó khăn hay cảm thấy mệt mỏi, hãy ngẫm nghĩ về câu chuyện này và hãy để niềm vui, hạnh phúc luôn đến với mình...

“Điều quan trọng nhất trong cuộc sống? Nếu người ta hỏi một người trong cơn đói, đó sẽ là thực phẩm. Với một kẻ nào đang lạnh, đó sẽ là hơi ấm. Và nếu một ai đang cam chịu cô đơn, chắc chắn đó sẽ là sự gần gũi với người khác”.

Nếu có ai đã từng đọc quyển sách tiểu thuyết lịch sử triết học của Jostein Gaarder “Thế giới của Sophie” hẳn sẽ còn nhớ tác giả đã trả lời vấn đề mà mọi người đều cần phải quan tâm này bằng sự khẳng định của các triết gia: “Con người không chỉ sống bằng bánh mì. Mọi người đương nhiên cần thực phẩm. Cùng tình yêu và lòng trìu mến nữa. Nhưng có điều gì khác mà tất cả chúng ta đều cần: đó là biết chúng ta là ai và tại sao chúng ta sống”.

Bạn có bao giờ ngồi một mình thinh lặng và suy nghĩ về câu hỏi: Bạn là ai? Tại sao bạn có mặt trên cõi đời này? Điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn?. Câu trả lời tùy thuộc vào mục đích sống của bạn là gì. Nếu mục đích sống của bạn là sự giàu có thì tiền bạc là quan trọng nhất. Nếu đó là có được một địa vị cao trong cuộc sống thì sự thăng tiến trong sự nghiệp là điều quan trọng nhất. Còn nếu đó là hạnh phúc thì gia đình và tình yêu là quan trọng nhất.

Có một điều mà bạn cần biết đó là cần phải coi trọng các giá trị tinh thần, quan tâm đến những giá trị tinh thần sẽ làm cho bạn cảm thấy hạnh phúc nhất hơn là coi trọng đồng tiền.
             
           
Người hạnh phúc là người biết mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh. Tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống của mỗi người chính là sống làm sao cho mình được hạnh phúc và để làm được điều đó thì cần phải mang hạnh phúc đến gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và cũng đừng quên mang hạnh phúc đến cho chính mình bằng những thú vui giải trí cùng mọi người xung quanh nhiều hơn. Cuộc sống luôn đa dạng và phong phú, hãy luôn quan tâm đến tất cả những điều đó, cho dù đó là điều nhỏ nhất đi chăng nữa.

                                                                                                                                (Sưu tầm)

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Kinh nghiệm của cuộc sống!


Có trải qua đau khổ, cay đắng con người ta mới hiểu ra được nhiều điều, mới nhìn nhận ra được những sự thật mà nếu như ta sống một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc ta không thể nhận ra. Bản tính con người là vậy, phải tự mình trả giá bằng đau khổ, cay đắng mới rút ra được những bài học cho chính mình.

Kinh nghiệm sống là điều không thể thay thế được. Trải qua thất bại và đau khổ làm cho con người ta trở nên chín chắn, trưởng thành hơn. Nếu như một người sinh ra trong một gia đình giàu có và cuộc đời gặp toàn suôn sẻ và may mắn thì người đó sẽ không có cơ hội để trở nên chín chắn và trưởng thành trong nhân cách. Và khi gặp khó khăn, thất bại, khi gặp những cảnh ngộ khó xử trong đời người đó sẽ cư xử như một đứa trẻ con. Người đó sẽ tiếp tục mang trong mình tính cách của một đứa trẻ con cho dù tuổi đời của người đó có là bao nhiêu.

Càng trải qua nhiều nghịch cảnh, thất bại và đau buồn ta càng có cơ hội trở thành một con người giá trị hơn, trở thành con người cao hơn con người mình ngày hôm qua, trở thành một con người theo đúng nghĩa con người, giống như thép được tôi nhiều lần, giống ngọc được mài cho sáng.


Nghịch cảnh giúp con người ta tôi luyện mình.

Thất bại giúp con người ta nhìn lại mình, sửa mình. Thất bại cũng giúp chúng ta trở nên khiêm tốn hơn và cảm thông hơn với người khác.

Đau buồn giúp con người ta nâng cao tâm hồn mình. Đau khổ cũng giúp ta hiểu và cảm thông hơn với những nỗi đau của người khác.

Kinh nghiệm sống là điều không thể học được mà phải tự mình trải qua. Nếu như kinh nghiệm sống có thể học được thì một đứa trẻ lên 5 sau khi đọc quyển sách của một ông già có kinh nghiệm sống viết ra sẽ trở nên khôn ngoan như ông già đó. Nhưng đó là điều không thể!


Nhưng nói thế không có nghĩa là mình không nên học kinh nghiệm sống từ người khác. Cứ lắng nghe những lời khuyên của người khác đi, lời khuyên của những người đi trước, để rồi khi ta trải qua những thất bại, đau khổ, cay đắng trong đời, ta sẽ ngẫm lại và thấy thấm thía hơn những lời khuyên đó và rút ra những bài học bổ ích cho chính mình…

                                                                                                 Tram Huynh (Sưu tầm)

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Cánh chuồn chuồn

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than. Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"
Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy! Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu. Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn. Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"
Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con mãi mãi là 1 cánh chuồn chuồn ..."

Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ .... Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?


                                                                                                                              (Sưu tầm)

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

Bữa cơm thiên đường!


Bộ phim ngắn có độ dài chỉ hơn 6 phút này kể về một chàng trai vốn luôn xấc xược và hỗn hào với người mẹ già cả, ốm yếu nhưng cần cù làm lụng và rất yêu thuơng cậu.

Rồi một ngày, cậu chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn và phong phú để cùng ăn với mẹ mình, nhưng chỉ còn là bức di ảnh của người mẹ, bởi bà đã mất sau một cơn tai biến. Đó là bữa ăn trên thiên đường dành cho bà. Ân hận, đau đớn, những cảm xúc mãnh liệt và mang đậm tính nhân văn, bộ phim ngắn này muốn chuyển tải đến khán giả một thông điệp: "Lời cảm ơn cha mẹ không bao giờ là sớm cả."

Liu Xiaoyu, một sinh viên thuộc học viện nhiếp ảnh Hebei, đã trực tiếp sản xuất bộ phim này với đủ các vai trò như nhà viết kịch bản, đạo diễn, quay phim và xử lý hình ảnh. Tất cả chi phí của bộ phim chỉ là 30$ (600.000 VND) và được sử dụng chủ yếu trong phần trang phục

Sau khi bộ phim được hoàn thành, Liu đã hỏi ý kiến của cha mẹ cậu như là những người khán giả đầu tiên và: "Khi tôi thấy mẹ tôi không thể ngăn những giọt nước mắt lăn dài, trái tim tôi như đang bay trên không trung bởi tôi biết tôi đã thực sự hoàn thành nó", Liu tâm sự.

                                                                                                                  Tram Huynh (Sưu tầm)